“Kỷ niệm bên anh, em đã gối đầu từng đêm
Ngày rời Paris, em đã để quên con tim”
PHẦN 1
Chắc hẳn Paris đã không còn xa lạ gì đối với nhiều ngừoi. Nói đến Paris là có thể nghĩ ngay đến tháp Eiffel, sông Seine, bảo tàng Louvre … Paris đã là nguồn cảm hứng cho biết bao nhà văn, nhà thơ và nhạc sĩ ở khắp nơi trên thế giới. Đến nhà văn Ernest Hemingway đã từng nói “Nếu bạn may mắn được sống ở Paris trong tuổi thanh xuân, thì cho dù có đi đâu trong suốt đường đời còn lại, Paris vẫn ở trong bạn, bởi Paris là một cuộc hội hè miên man”. Để có thể thấy rằng Paris đẹp như thế, Paris náo nhiệt như thế.
Đối với tôi ấn tượng về Paris sâu đậm nhất là khi được nghe bài hát “Để quên con tim” của nhạc sĩ Đức Huy qua tiếng hát của Ngọc Lan. Khác với cái chất lãng tữ của Đức Huy, Ngọc Lan đã hát lên nỗi niềm của một người con gái khi phải chia xa Paris, chia xa chàng trai mà cô yêu. Để rồi khi trở về California, cô mang trong mình nỗi nhớ người yêu da diết mà không có cách nào nói cho chàng trai biết được. Để rồi khi đêm về trăn trở nhớ về những kỷ niệm tại cái thành phố tình yêu ấy.
Thỉnh thoảng tôi lại hay nghêu ngao hát vài câu trong cái bài hát đó. Lúc còn bé tôi chỉ nghĩ vì nó hay nên hát theo, chứ cũng không hiểu vì sao con người ta lại để quên con tim khi rời khỏi Paris. Nếu đã không còn tim rồi thì sống tiếp kiểu gì đây? Tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi chính bản thân mình nhưng câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ.
Tôi đã từng mơ một ngày nào đó được đi với ngừoi yêu đến Paris để cùng nhau chờ cái khoảnh khác tháp Eiffel lên đèn, cùng nhau đi bộ dưới đại lộ Champs Elyesees, cùng nhau ngắm nhìn thành phố Paris lúc hoàng hôn … Nhưng đôi khi cuộc sống lại không phải lúc nào cũng như người ta mong muốn. Tôi có thể thực hiện những ước mơ đó … nhưng không phải với một ai đó mà là một mình. Trước khi đi tôi đã đôi lần tự hỏi bản thân mình rằng một thân một mình xách vali đến Paris liệu có thể để quên được con tim được không? Tôi đã đến Paris với một nỗi niềm không tên đó …
Dù Paris là ước mơ, là một phần mộng mơ trong tôi nhưng cái nơi hoa lệ ấy lại không phải nơi đầu tiên tôi đặt chân đến ở Châu Âu. Tôi đã có dịp được chứng kiến những thăng trầm của thời gian tại thành Rome và ngắm nhìn nét cổ kính pha lẫn hiện đại của London. Dường như giữa tôi và London hay Rome đều chỉ như những kẻ xa lạ. Tôi cảm thấy giữa chúng tôi không hề có một sự đồng cảm hay một mối liên hệ nào cả. Chỉ đơn giản là đến và đi. Tôi băn khoăn không biết tình yêu to lớn của mình có như những kẻ xa lạ kia hay không. Nhưng tôi đã lầm vì chỉ khi đến Paris rồi thì mới biết tại sao nhạc sĩ Đức Huy lại có thể để quên con tim được. Paris mang một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa mà London hay Rome đều không thể nào có được. Nhưng chỉ đẹp thôi chưa đủ.
Paris trong tôi còn là cả một trời kỷ niệm. Tôi vẫn nhớ như in cảnh Tử Lăng gặp Phí Vân Phàm ở Paris trong phim “Một thoáng mộng mơ”. Hai con ngừoi không quen biết nhau nhưng số phận đã đưa đẩy họ đến với nhau. Cả Tử Lăng và Phí Vân Phàm đều không hề biết rằng cái khối sắt to đùng đặt giữa trung tâm Paris ấy lại là nơi chuyên tình lãng mạn của họ bắt đầu. Tôi không mơ ước sẽ có một mối tình đậm chất Quỳnh Dao như thế, cũng chả mong sẽ có một Phí Vân Phàm vô duyên vô cớ xuất hiện kéo đi khắp Paris … tôi chỉ mong được đắm chìm trong “tấm rèm u mộng của riêng mình giống như Tử Lăng vây. Cũng như bao tâm hồn lãng mạn khác, tôi mong chờ cái ngày được đến với Paris.
PHẦN 2
Sau bao tháng ngày chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đã được thấy Paris bằng xương bằng thịt. Trước khi đến với tình yêu to lớn của cuộc đời, tôi đã nghe biết bao nhiêu lời chê bai từ bạn bè rằng là Paris cũng y như Hà Nội thôi, Paris bây giờ toàn bọn rệp với Tàu, Paris một mét vuông là chục thằng ăn cắp … Tôi không hiểu Paris đã làm tình làm tội gì mà lại chịu biết bao nhiêu điều tiếng từ người đời. Tôi nghe nhiều đến nỗi mà có lúc còn cảm thấy sợ hãi? Sợ vì Paris đúng như những gì người đời miêu tả hay sợ không dám đối diện với thực tế phũ phàng. Nhưng mà cuối cùng tình yêu Paris đã chiến thắng tất cả. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà mình lại liều lĩnh đi một mình đến Paris? Phải chăng số phận đã an bài cho tôi được đến Paris để gặp anh Phí Vân Phàm chỉ có trong truyện Quỳnh Dao hay sao?
Nhìn qua ô cửa kính ô tô, tôi thấy đâu đó là cảnh Tử Lăng và Phí Vân Phàm nắm tay nhau đi qua nào là đại lộ Saint Michel, nhà thờ Đức Bà, Khải Hoàn Môn … Thì ra Paris giống hệt như những gì tôi tưởng tượng. Cũng là những địa điểm quen thuộc đó nhưng Tử Lăng thì có Phí Vân Phàm còn tôi thì có gì? Ở cái tuổi 24, trong khi người ta đến Paris với những vali quần áo hàng hiệu hay những tập hồ sơ mời thầu thì tôi chỉ mang đến nơi đây một tình yêu cháy bỏng đang trực chờ để trỗi dậy thật mạnh mẽ.
Sau khi cất đồ đạc, tôi chạy ù ra tháp Eiffel để một lần nữa được sống lại cảm xúc khi lần đầu tiên xem “Một thoáng mộng mơ”. Tôi vẫn nhớ Phí Vân Phàm nói với Tử Lăng rằng: “Cái tháp cũng chỉ là một cái tháp. Nhìn ở trên xuống cũng là cái tháp, nhìn ở dưới lên cũng là một cái tháp. Nói chung nhìn thế nào cũng chỉ là một cái tháp. Chỉ có những du khách quê mùa và kém tiêu chuẩn nhất mới tới đây”. Nhưng tại sao mỗi một du khách đến đây đều phải thăm cái khối sắt lạnh lẽo ấy mà không phải là những kiến trúc tiêu biểu khác. Chẳng nhẽ họ cũng quê mùa và kém hiểu biết sao? Tôi cũng như biết bao du khách khác mặc dù đã biết rất nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng ở Paris. Nhưng chỉ có tháp Eiffel mới cho chúng tôi biết được rằng mình đang ở Paris. Và cũng chỉ có tháp Eiffel mới xứng tầm để đại diện cho tài năng cũng như khiếu thẩm mỹ của người Pháp khi biến một cái cột sắt thành công trình mang tính biểu tượng. Lần đầu tiên đến với Paris, tôi chỉ muốn làm một du khách quê mùa và không có tiêu chuẩn nhất y như Phí Vân Phàm miêu tả.
Chắc không phải ai cũng biết khi mới khánh thành, người dân Paris không hề thích sự hiện diện của tháp Eiffel vì họ cho rằng cái khối sắt khổng lồ ấy sẽ chắn ngang bầu trời Paris. Nhưng dần dần tháp Eiffel lại trở thành biểu tượng của thành phố, để ai đến Paris cũng phải chụp một bức ảnh kỷ niệm với cái khối sắt to đùng ấy. Thế mới thấy rằng tình yêu phải cần có thời gian, không phải một sớm một chiều mà có thể thích ngay được. Có một số du khách chỉ đến Paris chụp vài tấm ảnh rồi ba hoa với mọi ngừoi họ yêu Paris. Tôi mỉm cười vì không hiểu họ yêu Paris hay là họ yêu cái bức ảnh sống ảo của họ …
Tử Lăng đã từng nói rằng những nơi nào đi qua cô đều muốn chụp một tấm hình kỷ niệm như vậy cô mới cảm thấy lâu nay mình đang không nằm mộng. Tôi đã từng sống trong những ngày tháng tuyệt vọng khi vĩnh viễn mất đi thứ quý giá nhât của cuộc đời. Đã có lúc tưởng chừng như không bao giờ có thể đến được Paris, tưởng chừng sẽ chỉ có thể nhìn thấy tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn hay bảo tàng Louvre trên TV. Nhưng ngay lúc này tôi đã đến được nơi mình mong muốn.
Tôi thực sự đã không nằm mơ.
PHẦN 3
Mọi việc cứ như trong mơ vậy. Tôi biết rằng không phải ai cũng may mắn được đến Paris. Có nhiều người phải đi nửa cuộc đời hoặc có lẽ không bao giờ được đặt chân đến Paris. Còn tôi sau khi trải qua biết bao nhiêu thăng trầm cũng đến được nơi mình mong chờ bấy lâu.
Tôi thấy mình giống như cô bé Lọ Lem vô tình đi lạc vào bữa tiệc ở Paris. Ở đó tôi đã thấy những cung điện tráng lệ, những bộ xiêm y lấp lánh và … gặp được hoàng tử. Nhưng sau khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ, dù không muốn tôi vẫn phải trở về với cuộc bộn bề đầy lo toan của mình. Tôi sẽ không kể cho các bạn nghe những gì tôi đã trải qua ở Paris. Đơn giản chỉ là tôi muốn giữ cho riêng mình một ký ức về nơi này. Tôi sẽ vẫn hàng ngày làm những công việc quen thuộc, nhìn những gương mặt thân quen … chỉ là có đôi khi nhớ lại bữa tiệc ngày hôm đó. Những cảm xúc mà khó có thể nói thành lời.
Xem bài viết này trên Instagram
“Kỷ niệm bên anh, em đã gối đầu từng đêm”
Từ cái ngày đó, tôi vẫn cứ suy nghĩ mãi về bài hát “Để quên con tim”. Phải chăng có một mối liên hệ nào đó giữa câu chuyện trong bài hát “Để quên con tim” với bộ phim kinh điển Casablanca. Casablanca kể về câu chuyện tình trái ngang giữa Rick và Ilsa. Trước khi gặp lại nhau ở Casablanca, họ đã có một quãng thời gian mặn nồng tại Paris … nhưng định mệnh nghiệt ngã đã chia cắt 2 trái tim yêu nồng nhiệt. Vào cái buổi chiều hôm đấy, Rick hẹn Ilsa ở bến tàu để rời khỏi Paris. Tưởng rằng họ có thể ở bên nhau mãi mãi … nhưng nàng lại biến mất mà không một lời từ biệt. Để rồi từ đó sau khi rời khỏi Paris, Rick đã trở nên lãnh cảm với thế giới xung quanh mình đúng như lời bài hát “Từ ngày xa em, anh bỗng trở thành lặng câm”…
“Chúng ta luôn có Paris”
Chiến tranh và trách nhiệm cao cả với nhân loại đã chia cắt Rick và Ilsa. Câu chuyện đã kết thúc gần 80 năm nhưng dư âm của nó lại kéo dài đến tận bây giờ. Nếu không phải vì chiến tranh, không phải vì trách nhiệm thì cái gì đã chia cách chúng ta?
Tôi cũng không rõ nữa … Chỉ biết ngồi đó mà nghêu ngao từng câu hát.
Tôi không biết đến bao giờ mình mới có thể quay trở lại Paris, đến Tử Lăng còn phải chờ đến 4 năm mới có thể tiếp tục chuyện tình dang dở với Phí Vân Phàm. Liệu rằng một người bình thường như tôi phải mất bao lâu mới có thể quay trở lại nơi con tim mình bỏ lại. Nhưng dù sau này có quay lại Paris hàng chục hàng trăm lần, tôi vẫn chỉ muốn được làm một du khách quê mùa và không có tiêu chuẩn nhất như thuở ban đầu. Vẫn muốn ngắm nhìn cái khối thép lạnh lẽo mà bất kể đi đến chốn nào ở thành phố cũng dễ dàng nhìn thấy… Vì tháp Eiffel mãi sẽ ở vị trí đó, chỉ có con người chúng ta là sẽ thay đổi có chia ly, có tương phùng … Không biết một ngày nào đó có còn được thấy nhau ở tháp Eiffel nữa không.
Nhưng mà những ngừoi có duyên đi tới đi lui rồi cũng sẽ gặp lại nhau. Nhất định một ngày nào đó tôi sẽ quay trở lại Paris để viết tiếp câu chuyện tình còn dang dở…
Ngày rời Paris, em đã để quên con tim …